Xưa có một người thầy, một hôm thầy muốn dạy cho học sinh của mình một bài đạo đức, thầy bảo các em hãy mang vào lớp một người một bao khoai, và hãy khắc vào mỗi củ khoai tên của một người mà mình còn giận hờn, còn ghen ghét hoặctên của những người đã mang lại cho mình sự khó chịu. Sau đó hãy mang theo bao khoai đó bên mình.
Cả lớp làm theo, và một cảm giác thật là khó chịu và phải mang lè kè bên mình một bao khoai nặng, rồi chẳng bao lâu những bao khoai kia thối vữa ra, khi mọi người hết chịu nỗi thì thầy giáo mới bắt đầu lên lớp cắt nghĩa. Cả lớp ai cũng thấm thía bài học thầy dạy.
Theo các em thầy muốn dạy điều gì?
Suy ngẫm:
Thầy đã chỉ cho học sinh của mình cái giá khi luôn cất giữ bên mình những nỗi giận hờn phiền muộn và bi quan.
Chúng ta thường nghĩ rằng sự tha thứ là món quà dành cho người khác nhưng thực chất đó là món quà dành cho chính bản thân chúng ta. Sự tha thứ không thể làm thay đổi được quá khứ nhưng nó có thể mở rộng cánh cửa dẫn đến tương lai. Sự tha thứ và lòng yêu thương luôn có thể cảm hóa được người khác.
Trong lịch sử, mỗi khi chiến thắng quân xâm lược thì ông cha ta đã cấp lương thực, thuốc men, ngựa xe cho kẻ thù để chúng về nước, bởi họ hiểu rằng: "lòng nhân ái là vũ khí cao thượng nhất để khuất phục kẻ thù".
Trịnh Công Sơn đã viết rất hay: "Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm."